Tóc nâu

MỘNG CHIỀU...


Mắt nhớ mùa đông lạnh buốt chiều


Tìm lại bình yên giữa quạnh hiu


Hàng cây, lối cũ thân trơ trọi


Khoe dáng hao gầy, phủ rong rêu


 


Thưa anh, đã là bao niên kỷ


Mà từng đông đến lại buồn khơi


Kỷ niệm, cứ đầy vơi thi vị


Soi từng ngõ ngách với dòng đời


 


Tuyết rơi, từng hạt mềm lất phất


Trắng xóa khung trời tựa lòng em


Mảnh tình xót xa còn hay mất


Sao cả không gian tựa miếu đền...


 


Hôm xưa, đoạn đường chia tay ấy


Bóng nắng tròn xoe vạt áo màu


Mười ngón tay đan, buông không nỗi


Ánh mắt tìm nhau lúc quay đầu...


 


Chỉ thế mà trôi đi năm tháng


Chắc chỉ mình em nán cuộc chờ


Những lúc nhìn làn mây lãng đãng,


Gởi nhớ về ai trong cánh thơ.


 


Thưa anh, thời gian đang thay áo


Còn mình, đếm chầm chậm chắt chiu


Một ít dư hương còn thơm thảo


Để những mai sau nhớ mộng chiều...


 


Thưa anh, chỉ còn mỗi một điều


Nhỏ nhoi như cánh tuyết phiêu diêu


Nếu rơi vào đôi bàn tay ấm,


Giữ hộ cùng em một chút yêu...


 


 


Tóc nâu



 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 24 tháng 12 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "MỘNG CHIỀU..."